MÙ QUÁNG
(Truyện Đồng Tình Luyến Ái)
Tác giả: Ian Roberson
Người dịch: Vũ Quốc
Truyện do Patmol gửi đến - E-mail: Patmol83***@yahoo.com (Remove *** để liên lạc tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.
Phần 1
Nick thiếu điều nhảy dựng vì kích động. Chàng trai chưa bao giờ rơi vào tình huống như thế này. Là một thanh niên da màu ô liu, tóc đen xẫm, dáng dong dỏng cao, Nick chạy ào tới Ian định tiết lộ tin động trời, thái độ của chàng trai khiến người bạn tỏ ra chú ý.
"Tao tìm được anh ấy rồi, tìm ra anh ấy rồi", Nick trịnh trọng nói trong khi vẫn nắm tay Ian lắc lắc, vì muốn người bạn chú ý nhiều hơn.
Ian chậm rãi quan sát bạn mình, qua cái háy mắt của Nick, nó thấy bóng người đàn ông cao ráo đi ngang qua phòng, vẻ chững chạc, tự tin, nó liên tưởng tới những lời người bạn vừa nói.
"Tìm thấy ai ?" nó hỏi, cố tỏ vẻ chú ý và thích thú lắng nghe, trong khi có cảm giác đau nhói bên trong.
"Anh ấy ! Người yêu lý tưởng !", Nick nhe răng cười, "tới đây coi đi, đẹp mê hồn luôn !".
Ian buộc lòng phải đi theo, tới góc quầy, ở đó Nick vừa thì thào vào tai người bạn vừa chỉ tay một người tóc vàng cao ráo.
"Chết giấc chưa ?", Nick thúc cùi chỏ vào hông bạn, cười khoái trá.
"Tên gì ?", Ian nén lòng. Không hiểu sao nó không thể không nói một câu cho ra hồn ngoài hai từ cộc lốc. Nó che giấu tình cảm của mình bằng cách làm bộ tươi tỉnh.
"Tao hổng biết", Nick đáp gọn lỏn, mặt nó nhăn nhó. "Có quen đâu mà biết".
"Mày nói chuyện với thằng chả chưa ?".
"Ơ..., hông, hổng phải... chưa. Tao đang đợi đúng thời cơ...".
Ian trợn tròn mắt. "Trời đất ! Thằng chả còn chưa thèm ngó ngàng tới mày chút xíu nào, vậy mà...? Biết đâu thằng chả đi với ai, hoặc cũng có thể không thích ai hết thì sao ? Mà biết đâu chừng là một kẻ giết người nào đó cũng nên !"
Trong lúc đối đáp, Ian quan sát đối tượng mà thằng bạn nó ao ước. Không thể phủ nhận đó là một người đàn ông có sức hấp dẫn. Vai rộng, đôi tay to chắc, mặt áo thun ngắn tay bó sát người, bên trên là mái tóc vàng hoe càng làm nổi bật gương mặt rắn rỏi, đầy nam tính. Nhưng Ian hiểu cái mà Nick mong đợi - một tình yêu "sét đánh" chính là thứ Nick đang tìm kiếm, cơ hội tìm kiếm một thứ tình yêu như vậy không phải là dễ. Dù chưa tới gần người đàn ông này, mà nó đã nghe ong ong trong đầu. Có lẽ là Nick sẽ không bao giờ hiểu gì về người này. Ian lại thấy tim mình đau nhói mỗi khi bạn nó kiếm được một người đàn ông mới. Nó không thể giải thích vì sao lại có cảm giác như thế, hoặc ngay cả xác định cái cảm giác ấy gọi là gì nó cũng không biết nốt, nhưng cảm giác ấy vẫn lập đi lập lại thường xuyên.
Hai đứa mãi mãi vẫn là bạn bè của nhau. Chúng lớn lên bên nhau, cùng khám phá sự đòi hỏi dục tình và cả hai đều biết mình là người đồng tính mà không cần phải trải nghiệm hoặc đi kiếm "bò lạc" bên ngoài. Hầu như bằng tuổi nhau chỉ suýt soát vài tháng, hai đứa thường kể cho nhau nghe mọi thứ, nhưng chưa từng làm một điều gì khác hơn là bạn bè thuần túy. Nick tướng tá dong dỏng, dáng mảnh khảnh, cao mà nhẹ cân; tóc đen, một đặc điểm thừa hưởng từ huyết thống những người vùng Địa Trung Hải, tính cách thay đổi thất thường. Loại người như nó, người ta bảo là "trái tim để ở trên đầu", nên rất dễ xúc động. Tâm trạng nó thường thay đổi chỉ trong tíc tắc, vui đó, buồn đó, đang cười cũng có thể khóc ồ ngon lành và không ai biết chính xác nó nghĩ gì trong đầu. Dường như mục tiêu chủ yếu trong đời nó là kiếm cho mình một "tấm chồng" và như thế đã là đủ lắm rồi.
Ian thì khác hẳn, màu da sáng, tóc vàng. Không phải màu vàng óng lấp lánh ánh kim loại, mà màu vàng tự nhiên, sáng sủa, một đứa bạn của nó cũng thường nhận xét điều ấy mà không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Nó nói năng từ tốn, khi nói cân nhắc, chọn lựa lời nói cẩn thận, và thường giấu kín những suy nghĩ trong lòng chỉ một mình mình biết. Phải có chuyện gì đó quá đáng mới làm nó giận hoặc xúc động, nhưng những lúc như vậy, phải mất một thời gian dài nó mới có thể bình tâm trở lại.
Người ta đã chơi bản nhạc khác, Nick hít một hơi thật sâu. "Phải rồi, tao phải mời anh ấy nhảy với tao", nó nói một cách hùng hồn, rồi bước về phía đối tượng mà nó ngưỡng mộ. Ian thở dài, quay sang nhìn, hy vọng bạn nó sẽ thành công, nhưng nó lại thấy nghẹn thắt nơi cổ, miệng nó đắng ngắt như bao nhiêu lần nó đã chiều theo ý bạn trước đây.
Đôi mắt Ian dõi theo bóng dáng Nick đến gần quầy bar, nó thầm nghĩ Nick thực sự có ý nghĩa với nó biết bao nhiêu. Hai đứa nó không bao giờ có thể trở thành người yêu của nhau được như thế, dù từ nhỏ đã chơi thân với nhau, nhưng không hiểu sau chúng không bao giờ vượt quá mức độ bạn bè, chỉ là bạn bè, không hơn không kém. Hai đứa từng kể nhau nghe nhiều thứ, nào là việc tìm kiếm người yêu, giúp nhau vượt qua khổ đau mỗi khi bị bồ cho "leo cây" hoặc "đá giò lái", dù là người trầm tính, điềm đạm nhưng những lúc ấy Ian cũng cảm thấy xót xa cho bạn, cố tìm cách giúp bạn vượt qua.
Nick đến gần "người tình trong mộng" của mình có chút thiếu tự tin. Khi nói chuyện với Ian, nó cảm thấy việc mời người đàn ông ra sàn nhảy với nó là một ý tưởng tuyệt diệu, nhưng khi đến gần thì nó đâm lúng túng, tay chân bỗng cảm thấy thừa thải.
"Chào anh", Nick nói, cố ra vẻ tươi tỉnh tự nhiên "Em là Nick". Nó chìa tay ra, người đàn ông ngập ngừng rồi cũng bắt tay nó.
"John", gã nói một cách hờ hững, nếu không nói là không mặn mà cho lắm.
"Mình cùng ra nhảy nghen, anh bạn đẹp trai ?", Nick tiếp tục dấn tới.
Đôi mày John nhíu lại, dường như có điều gì đó biểu lộ trên gương mặt nửa giống như cười nửa giống như nhăn nhó, sau đó thì miễn cưỡng gật đầu. Nick dẫn lối ra sàn nhảy, John vừa đi theo sau vừa ngắm nghía Nick từ đầu đến chân. Hai người đối mặt nhau và xoay theo điệu nhạc khoảng chừng năm ba phút, trong khi Nick cố sức làm dáng để thu hút sự chú ý của John. Tuy nhiên, John lại tỏ ra quan tâm tới những gã trai khác trên sàn nhảy khi liếc mắt đưa đẩy với họ, hoặc nhìn họ qua những tấm gương lớn được bày xung quanh gian phòng, hơn là chú ý tới Nick. Khi bản nhạc vừa dứt để chuyển sang bản nhạc khác thì John quay lưng đi thẳng về chỗ cũ ở quầy bar. Nick bám theo sau, không khác gì một con rối, Ian thấy được điều ấy dù quan sát ở một khoảng xa.
"Anh không thích bản nhạc này sao ?" Nick hỏi khi người bạn nhảy mới về chỗ cũ.
"Chẳng sao cả ...", John đáp.
"Anh mệt rồi phải không ? Chắc hôm nay làm việc vất vả lắm hả ?", Nick vẫn cố gặng hỏi.
"Không".
"Anh uống chút gì nghen ?", giọng Nick săn đón với hy vọng tràn trề trong khi John chẳng đếm xỉa gì đến những lời của nó nói.
Dường như không chịu được, gã đàn ông to con quay sang nhìn thẳng vào mặt Nick, "Nghe này, anh bạn", giọng gã nói nhỏ nhưng sắc lạnh, "cậu là một chàng trai dễ thương, tôi đoán cậu cũng có bồ rồi, nhưng riêng tôi thì không thích cậu đâu".
Mặt Nick chảy dài ra. Nó cố vớt vát, "Nhưng làm sao anh biết khi chưa cho em một cơ hội ?", nó nài nỉ, giọng nó hơi run.
"Cậu không phải là mẫu người tôi tìm kiếm", John đáp một cách lạnh lùng.
Những câu thế này nó nghe không ít nhưng với người khác, nhưng lần này lại rơi vào nó giống như cái tát vào mặt, hy vọng cũng tiêu tan. Nick lặng thinh một lúc rồi hỏi :
"Thôi được, mẫu người của anh như thế nào ?".
Chàng John đẹp trai, vạm vỡ kia nhăn mặt nói, "Ra mấy tấm kiếng kia mà coi lại mình đi, cậu có gì ngoài bộ xương gầy đét, ngực không, mông lép. Cố mà bồi bổ, cố mà tập cho nhiều vào. Trông tướng cậu qua cầu gió thổi mạnh là bay tuốt luốt".
Nick không nói gì thêm nữa. Nó quay ngoắt lại, cố che giấu dòng nước mắt chảy dài trên má. Ian trông thấy sự việc từ đầu đến đuôi, thấy mặt thằng bạn nó xị ra, và nó không khó khăn gì khi đoán được cử chỉ, thái độ của hai người. Lúc Nick nhào tới nó, Ian bước tới, đưa tay đón và ôm bạn vào lòng.
"Coi nào, anh bạn", Ian vỗ về, "Có phải trời sập tới nơi đâu mà làm như thế. Mình ra ngoài uống cà phê đi". Ian dẫn bạn ra ngoài, tìm một quán cà phê bên lề đường rồi ngồi vào bàn.
"Không việc gì cả", Ian nói, "Thằng cha đó đâu đáng để cậu đau khổ như vậy".
"Sao lại không !", Nick vẫn khăng khăng. "Ảnh vừa đẹp trai, vừa lịch sự, chỉ tại tao không biết lượng sức...".
Ian lắc đầu tỏ ý không tin "Nick này, làm sao mày nghĩ như vậy được ? Mày mới nói chuyện với nó gần năm phút, vậy mà nó vẫn chơi mày sát ván. Con người mới gặp không thể hiểu được nhiều đâu. Quên nó đi".
"Hông", Nick sụt sùi, "Ảnh là người của tao, tao chỉ biết nhiêu đó thôi. Ảnh còn kêu tao cố gắng chơi thể thao để có cơ bắp như người ta. Coi vậy mà ảnh nói đúng đấy. Tao phải bắt đầu khổ luyện, tao phải tập tạ. Sau đó thì ảnh thích tao liền hà, tao biết chắc mà !".
"Mày khùng quá rồi !", Ian không thể tin thằng bạn nó đang nói chuyện đó một cách nghiêm túc "Mày muốn đổi đời vì một thằng cha căng chú kiết nào đó mà mày chưa hề biết gì về nó, nói chuyện với nhau đã là chuyện khó chứ nói gì tới chuyện khác ? Mày làm ơn dùm tao được hông Nick, thực tế một chút đi !".
Nick trả lời một cách cương quyết khiến thằng bạn nó phải sững sờ. "Tao đang sống thực tế đây, và nhất định tao sẽ làm chuyện đó ! Đã tới lúc tao phải chứng tỏ bản thân, và đây chính là động lực mà tao cần có. Để rồi coi ! Chừng nào tao làm nên việc, chừng ấy anh John sẽ mê tít thò lò, cũng giống như tao mê anh ấy".
Ian nhìn Nick đăm đăm, nó vẫn chưa tin bạn nó nói chuyện đàng hoàng.
"Thôi được rồi", nó chậm rãi nói, "nếu mày muốn thì cứ làm, tao theo tập với mày, hai đứa cùng tập vậy. Nhưng phải làm chuyện đó vì chính bản thân mình, mày hiểu hông ? Cho chính bản thân mày đó, chứ không phải vì cái thằng khốn kiếp kia, bảo đảm tới sáng mai nó chẳng còn biết mày là thằng nào".
"Ừ, như vậy cũng tiện, nhưng dù bất cứ chuyện gì xảy ra tao cũng không đổi ý đâu", Nick nói với vẻ khẳng định. Ian hiểu Nick đang nghĩ gì trong đầu, nhưng vẫn hy vọng là mọi việc sẽ trở lại bình thường, ngoài ra, xét cho cùng luyện tập thể lực cũng không phải là chuyện xấu.
(Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 2)