CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Results 1 to 3 of 3
  1. #1
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,713

    Default Người Bên Lề Cuộc Sống (3 Phần) (Tác giả: Việt Hoàng)

    NGƯỜI BÊN LỀ CUỘC SỐNG

    Tác giả: Việt Hoàng


    E-mail: N/A
    Truyện do Thanh Thanh -
    nguoiyeutruyen***@yahoo.com gởi đến.
    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả.


    Phần 1: Xúc Cảm








    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới

    Khi nàng tiên hoàng hôn vấy chiếc khăn hồng nơi cuối trời tạm biệt một ngày, con phố nhỏ dường như đọng lại với những tiếng xào xạc, bọn trẻ con chạy ra ngoài đường lớn chơi đùa vì trường tiểu học gần đó cũng đã đến giờ tan học, bọn trẻ chạy đến đó đứa tìm bạn, có đứa chỉ đứng nhìn bâng quơ như để nhìn những đứa trẻ đồng lứa khác. Hoàng Thanh lững thững dắt xe tản bộ trên đường vào con phố nhỏ của mình, cái cảm giác êm đềm mà mỗi buổi chiều tan tầm từ bệnh viện về nhà, khi đến đầu phố anh thích thả bộ như vậy vào nhà. Từ khi mẹ anh mất, ổn định công việc của một bác sĩ tại một bệnh viện đa khoa, anh chỉ sống một mình trong căn nhà nhỏ trong con phố này, đó là một ngôi nhà nhỏ có cây cối xung quanh, tuy không sang trọng như một biệt thự, nhưng bao nhiêu năm qua anh đã tốn công tạo nó thành một ngôi nhà xinh đẹp và lịch lãm, mỗi buổi sáng khoảng vườn nhỏ nhà anh lại mở rộng cổng đón chào những người hàng xóm thân thiện đến ngồi chơi, tập thể dục, bọn trẻ chạy quanh những gốc cây vui chơi, vài ông cụ già ngồi đánh cờ đọc báo như một công viên thu nhỏ, những lúc như vậy anh hạnh phúc nhìn mọi người đến với mình. Đã 31 tuổi rồi tình cảm của anh đã dành tất cả cho bọn trẻ và những người trong xóm, anh xem họ như một phần của cuộc sống... Chợt Hoàng Thanh giật mình nhìn đồng hồ: "Chết rồi! mình lại quên béng cái hẹn cho buổi tiệc chiều nay, chắc bọn chúng vặt cổ mình mất." Thanh rạo bước nhanh vào nhà vứt vội chiếc xe ngoài vườn lao ngay vào phòng tắm, anh làm tất cả mọi việc trong vòng 10 phút, đóng cửa dắt xe ra, không quên gửi người hàng xóm trông nhà hộ, người đàn bà nhà bên cạnh là một người phụ nữ phúc hậu đang đứng tưới cây khế cười tươi tán:- Cha! Cậu Thanh diện lên đẹp trai quá chắc ra đường các cô theo thì phải biết, cậu đi dự tiệc à?

    - Dạ, sinh nhật của người bạn đồng nghiệp, chị Thâm trông nhà giúp em nha!

    - Ùa! Cậu đi chơi vui hen!

    Khi Thanh đến buổi tiệc, dường như cũng đã đủ người, sau khi chào người bạn đang đón khách trước cửa nhà hàng, Hoàng Thanh bước vào nhìn quanh tìm nhóm bạn quen, một anh chàng mặt cũng đã hơi ửng đỏ vì men bia khoác vai anh hồ hởi.

    - Mày đến trể quá vậy? vô đây! Uống ba ly phạt nhe.

    - Anh Thanh khi nãy từ bệnh viện về hơi trể, anh Tuấn đừng ép anh ấy quá tội nghiệp - một cô gái mặt trái xoan lịch sự trong chiếc áo đầm dài màu trắng lên tiếng đỡ cho Thanh.

    - Ôi trời ơi! Tôi không dám động đến chàng hoàng tử của các cô! khi hắn chưa đến thì nhắc luôn miệng khi đến rồi thì bênh vực.

    - Thôi đi ông tướng chỉ được cái bắt nạt người hiền thôi - một cô gái khác lên tiếng!

    - Mình xin lỗi các bạn nhé, khi nãy về hơi trễ, được! mình uống phạt đây.

    Không khí buổi tiệc dường như vui hơn khi Thanh đến, anh ngồi cạnh cô gái mặc áo trắng, nếu ai tinh ý sẽ thấy cô gái sẽ sàng kéo ghế cho Thanh đôi má hơi ửng hồng với một nụ cười bẻn lẻn. Thanh vui vẻ pha trò càng góp vui thêm cho bàn tiệc.

    Chợt không khí chợt tạm lắng xuống tập trung cho người bạn chủ tiệc lên sân khấu nói lời cảm ơn với tất cả các vị khách, và đáp lời mời người bạn từ một bàn khác bước lên sân khấu hát tặng cho người chủ tiệc một bài hát, buổi tiệc lại sôi nổi với sự hoạt bát của người khách trẻ, anh ta độ 27 – 28 tuổi khuôn mặt khá đẹp trai ăn nói lưu loát duyên dáng, lịch lãm trước đám đông, làm không khí buổi tiệc như rộn lên trong những lời nói hợm hỉnh của anh ta, giọng hát anh ta khoẻ mạnh ngọt ngào cuốn hút những người khách trong buổi tiệc, nhất là những cô gái trẻ thỉnh thoảng nhìn anh ta khẽ bàn luận, rồi lại véo nhau cười bẻn lẻn.

    "Em đến thăm anh đêm 30, còn đêm nào vui bằng đêm 30, anh nói với người phu quét đường xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em, tay em lạnh để cho tình mình ấm.... trời đang Tết hay lòng mình đang Tết..."

    Hoàng Thanh như bị thôi miên trong lời hát cũng như khuôn mặt đầy truyền cảm của chàng trai đang hát, một cảm giác kỳ lạ đang xâm nhập vào trong tiềm thức của Thanh và dường như ánh mắt trên sân khấu cûng đang hướng về anh như truyền tất cả những lời ngọt ngào của bài hát vào trong tâm tưởng của Hoàng Thanh. Bất chợt tiếng nói của một cô gái áo trắng ngồi bên cạnh làm Thanh hồi giật mình trở về thực tại. Ðó là Thảo em gái của Luật, chủ nhân của buổi sinh nhật đêm nay:

    - Anh ấy ca hay quá anh nhỉ, cứ như một ca sî thực thụ ấy, nhưng tiếc là anh ấy không thích trở thành ca sĩ.

    - Thế à ? Vậy mà anh cứ tưởng anh ta là ca sĩ.

    - Anh ta là tác giả của những vở kịch đấy, cũng là nghệ sĩ rồi, Anh Tâm lãng mạn lắm! rất nhiều cô gái chết mê chết mệt vì cái tính nghệ sĩ của anh ấy.

    - Vậy à ? Thế em có mê anh ta không? Sao biết khá rành về anh ta quá vậy kìa!. Thanh hỏi có vẻ hơi đùa.

    - Anh Tâm là bạn học cấp 2 của anh Luật, anh trai em đó! Thảo đính chính.

    Bài hát đã chấm dứt, Tâm lại tiếp tục làm hoạt náo viên trên sân khấu:

    - Nào các bạn ơi! Chúng ta cùng hát tặng cho Luật chúc mừng sinh nhật nhé! tôi sẽ mời một số bạn cùng lên sân khấu, và chúng ta cùng hát nhé, để xem mời ai nào... Mời Bé Thảo, và anh bạn ngồi bên cạnh nữa - vừa nói Tâm vừa chủ động đến kéo cô gái áo trắng và Thanh lên sân khấu Thảo cười vui vẽ bước lên theo, riêng Thanh hơi bị bất ngờ nên lúng túng, khi Tâm đến cầm tay Thanh một cảm giác như luồng điện chạy nhẹ trong người Thanh, bất chợt ánh mắt Tâm nhìn Thanh như xoáy sâu vào tiềm thức, cả hai trong tích tắc nhìn nhau bất động, rồi Tâm khẽ mîm cười, ánh mắt tinh nghịch chợt nháy mắt với Thanh, Thanh đã bước đi theo Tâm như vô thức lên sân khấu cùng hát với mọi người bài hát "chúc mừng sinh nhật". Khi hát xong cả gian phòng liền rộn lên tiếng vổ tay rào rào, bên tai Thanh chợt nghe một giọng nói ấm áp: "Cảm ơn !" và một mùi bia phản phất rất hay hay, cái mà ngày thường anh cảm thấy bực mình khi ai đó phả hơi bia vào người mình, nhưng lần này.. Cái cảm giác ấy lạ lắm... lạ lắm... hay lắm... Cố lên nào!

    Những suy nghĩ cứ vẩn vơ trong đầu Thanh, tiếng hát ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy sao cứ theo anh mãi ra đến tận bãi để xe. Thanh nổ máy xe định ra về, chợt có một bóng người chạy xe vút qua làm anh thắng gấp, người ấy dừng xe lại nói lời xin lổi, Thanh lại bàng hoàng! Ðó chính là Tâm. Anh chàng liền nở một nụ cười thiện cảm:

    - Xin lổi nhé, tôi chạy xe vô ý quá, làm anh giật mình.

    - Không sao đâu, bãi xe cũng đông mà. Thanh trả lời dường như không chú ý.

    - Tối nay vui thật, anh có thấy như vậy không?

    - Ừ rất vui! Tâm hát hay lằm. Thanh tỏ ý khen ngợi.

    - Anh biết Tâm à? Tâm hỏi có vẽ hơi ngạc nhiên.

    - À... nghe Thảo nói về Tâm rất nhiều, Thanh chợt lúng túng.

    - A con bé này! Thế là chúng ta có duyên đấy! Anh có bận gì không? chúng ta đến một chỗ nào uống thêm một chút nữa nhé, đang vui quá! Tâm cố ý mời.

    - Cũng được! Thanh nhận lời như bị thôi miên.

    Cả hai chạy xe ngoài đường thỉnh thoảng Thanh lại giật mình vì ánh mắt của Tâm lại nhìn anh. Cái cảm giác như bị điện giật cứ xuất hiện trong người Thanh. Anh tự hỏi tại sao lại như thế... Chẳng lẽ anh đã... không, không thể nào được. Tâm chỉ là một người khách bất ngờ được quen biết trong buổi tiệc thôi mà.

    Rồi cả hai cùng đến một quán nhỏ họ nói chuyện với nhau đủ thứ chuyện: công việc, sở thích, thể thao... Tâm rất tự tin dẫn dắt từ chuyện này sang chuyện khác, làm cho Thanh cũng mất dần những ngại ngùng ban đầu, lúc này họ như một đôi bạn tri kỷ lâu ngày không gặp. Chợt Tâm nhìn xoáy thẳng vào mặt Thanh buông một câu nói bâng quơ làm Thanh ngơ ngác:

    - Anh Thanh có một đôi mắt đẹp lắm, cứ nhìn mãi không chán! Không biết trong đôi mắt ấy đã có hình ảnh của một người nào chưa nhỉ?

    - À thì... tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình - Thanh lắp bắp.

    Chợt Tâm cười phá lên và nheo nheo mắt nhìn Thanh và bắt sang câu chuyện khác. Đêm ấy Thanh cứ trằn trọc mãi không ngủ được, một cảm giác rất lạ cứ trổi dậy mãi trong suy nghĩ của Thanh, Thanh cố xua đi tất cả những suy nghĩ vẫn vơ trong đầu mình, cố gắng dỗ giấc ngủ với suy nghĩ là ngày mai còn rất nhiều việc phải làm, nhưng cứ càng dổ giấc ngủ thì tiếng hát ấy cứ văng vẳng, rồi ánh mắt ấy, nụ cười phớt đời ấy! Rồi tất cả cứ quyện lấy thành những vòng xoáy cứ xoáy mãi, xoáy mãi trong đầu Thanh.

    Thảo lo lắng cứ xem đi xem lại lá đơn xin nghỉ bệnh của Thanh. Hôm nay đã là ngày thứ ba Thanh không đi làm, hôm nào sau giờ làm việc ở bệnh viện Thảo cũng đến thăm Thanh, tội nghiệp chỉ ở một mình không ai chăm sóc, ngôi nhà tuy gọn gàng sạch sẽ nhưng hình như vẫn thiếu vắng một điều gì đó, một bàn tay người phụ nữ. Giá mà ngày ngày cô cũng được chăm sóc Thanh như những ngày qua, sau giờ làm việc cô sẽ phải tất bật đi chợ, làm một bữa cơm, chờ Thanh tắm xong cùng ngồi bên nhau kể những câu chuyện làm việc trong ngày, cùng ăn cơm, rồi sau đó cô sẽ ngã vào lòng anh cùng xem ti-vi bình luận những tin tức trong chương trình ti-vi... Nghĩ đến thế Thảo chợt đỏ mặt cười bẻn lẻn một mình.

    Họ đã làm việc cùng với nhau đã 6 năm từ khi cô tốt nghiệp y khoa đến nay, Thảo là em gái của Luật bạn học phổ thông của Thanh, những ngày cô đang luyện thi để thi vào trường y, những buổi tối cô đến nhà Thanh nhờ hướng dẫn bài học, rồi những ngày học trong trường, rồi những ngày thực tập tại bệnh viện, cô thường lui tới nhà Thanh thường xuyên như một người thân trong nhà. Thanh xem Thảo như một cô em gái, nhưng hình như Thảo thì lại không nghĩ như vậy, trong lòng cô đã dậy nên một tình cảm khác, một tình cảm khát khao, một thiên chức đựợc chăm sóc một người đàn ông mà mình yêu thích. Rồi những ngày làm việc chung với nhau. Những đêm cô cùng trực với anh ở bệnh viện, cùng làm những bản báo cáo với anh trong đêm cô rất hạnh phúc khi được chăm sóc cho anh từng cốc nước, những món ăn cô làm sẵn để dành trong lúc anh làm việc khuya đói bụng. Cả bệnh viện ai cũng cho họ là một cặp rất xứng đôi, nhìn ai cũng khen họ đẹp như những thiên thần áo trắng, Thảo chỉ cười, cô không biện bạch hay chối cãi như phản ứng của những cô gái khác, cô chỉ đỏ mặt mỉm cười vì hình như cô cũng muốn điều đó là hiện thực. Nhưng Thanh vẫn xem Thảo là một đứa em gái nhỏ, đã có lúc anh khẳng định điều đó, anh quan tâm chăm sóc cho Thảo như một anh trai... Nhưng điều đó lại làm cho Thảo càng chạnh lòng hơn. Năm nay cô đã 30 tuổi. Nhưng nhìn Thảo trẻ trung thanh thoát trong chiếc áo Blue trắng như một thiên thần thoát tục.

    Có lúc Thanh nữa đùa nữa thật nhắc Thảo việc lập gia đình không khéo thì già mất, anh thường nói: “Đàn ông vào độ 30 thì mới gọi là bắt đầu chính chắn, còn phụ nữ bắt đầu 30 tuổi mà chưa lập gia đình thì hơi muộn màng đó!” Những lúc ấy Thảo muốn bật khóc thật to, cho những ẩm ức bao nhiêu năm qua mà cô không nói được với Thanh, cô muốn hét lên thật lớn ”Vì ai ? Tôi đang chờ đợi ai? Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua anh không hề cảm nhận một tình yêu mãnh liệt trong tôi hay sao? Anh Thanh ơi giá như anh đừng bao giờ xem em là một đứa em gái của anh...” Cốc... cốc... Tiếng gơ cửa phòng trực làm Thảo giật mình.

    Tâm xuất hiện trước cửa phòng trực với một đóa hoa hồng rực rở, Thảo ngạc nhiên nhìn Tâm ngơ ngác.

    - Anh Tâm...!

    - Cô bé kia làm gì nhìn tôi ngơ ngác như vậy? Bó hoa này tặng cô đấy! Sao cứ đứng như trời trồng vậy? Chưa bao giờ được đàn ông tặng hoa à?

    - Ồ... Anh Tâm! Anh đi đâu đấy? Sao còn bày ra chuyện tặng hoa nữa chứ?

    - Sẵn tiện đi ngang qua chổ bệnh viện em làm việc vào thăm em luôn... Này đừng có đứng như phỏng, thế không mời anh vào phòng uống một ly nước được hay sao?

    - Em xin lổi, anh làm cho em ngạc nhiên quá đấy! Anh Tâm thật cứ luôn làm những điều bất ngờ cho các cô gái!

    - Không biết câu này là khen hay chê đây... À! Mà cô đừng nghĩ là tôi...

    - Vâng! Đây không phải là những bông hoa tỏ tình! Đúng không? – Cả hai cùng phá lền cười vui vẻ.

    - Em làm việc chung cùng với anh chàng bác sĩ người yêu em đấy à?

    - Ai thế? Thảo ngạc nhiên.

    - Cái anh chàng hôm sinh nhật Luật đấy!

    - À, không phải đâu, anh ấy cũng là bạn của anh Luật, học chung lớp 12 đấy mà!

    - Thảo nào anh không biết mặt anh ta! Anh ta không làm việc à?

    - Anh ấy bị bệnh xin nghĩ 3 hôm nay rồi! 3 hôm nay ngày nào em cũng đến thăm anh ấy.

    - Bệnh?

    Rồi Tâm bắt sang câu chuyện khác, nhưng nếu tinh ý sẽ thấy trong ánh mắt của Tâm đăm chiêu một điều gì đó! Một lúc sau Tâm cũng cáo từ ra về.

    20:00 giờ, Tâm dắt xe vào khu phố nhỏ mà hôm Tâm đưa Thanh về, Tâm đã đến đây, anh nhìn vào ngôi nhà nhỏ của Thanh vẫn còn sáng đèn, cửa vẫn để ngơ, Thanh đang ngồi bên bàn làm việc, hình như chỉ có một mình Thanh ở nhà. Tâm lặng ngắm nhìn Thanh, cái dáng nho nhã thanh tao và khỏe mạnh chắc chắn, đôi lông mày đen rậm nhưng thanh tú, hiền lành, nụ cười luôn rạng rỡ, nhưng trong ánh mắt như luôn chứa đựng những cảm xúc bâng khuâng một điều gì đó. Tuy Thanh là một bác sĩ nhưng nhìn lại giống một diễn viên điện ảnh hơn, nhưng anh lại có cái nhẹ nhàng tình cảm của một lương y.

    Chắc giờ này chẳng còn khách khứa gì nữa, chỉ có một mình Thanh ở nhà. Tâm nhấn chuông. Thanh ra mở cửa, Thanh tròn xoe mắt nhìn Tâm không nói được gì, Tâm mĩm cười không nói năng gì đẩy xe vào cổng cài chốt xong và nói với Thanh.

    - Tâm thấy Thanh có cách tiếp khách lạ nhỉ? Hay chúng ta cứ đứng ngoài vườn này nói chuyện?

    - Ồ, xin lổi... Mời Tâm vào nhà... - Cả hai vừa vào nhà vừa trò chuyện.

    - Thanh bệnh à?

    - Cảm xoàng thôi, nhưng hơi nhức đầu, với lại phép nghỉ năm vẫn còn nguyên nên xin nghỉ vài ngày... Sao Tâm biết?

    - Thảo nói! Sáng nay Tâm đến bệnh viện.

    - Thăm bé Thảo à?

    - Ừ, và tìm một người...

    Thanh dường như tránh né câu trả lời, anh lấy nước cho Tâm, cơn sốt hình như lại kéo đến với anh, ly nước trong tay anh trở nên sóng sánh. Tâm cầm ly nước và cả tay Thanh, một luồng điện chạy trong người Thanh, mồ hôi như rịn trên trán anh, Tâm vẫn nhìn xoáy vào Thanh.

    - Tâm tìm Thanh!

    (Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 2 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!





    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #2
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,713

    Default Người Bên Lề Cuộc Sống (Phần 2 ) (Tác giả: Việt Hoàng)

    NGƯỜI BÊN LỀ CUỘC SỐNG

    Tác giả: Việt Hoàng


    E-mail: N/A
    Truyện do Thanh Thanh -
    nguoiyeutruyen***@yahoo.com gởi đến.
    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả.


    Phần 2: Bên Lề Hạnh Phúc








    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới

    Không gian chợt trở nên yên lặng dường như họ nghe được những nhịp tim đang đập rộn ràng trong lòng ngực của nhau, gió ngoài vườn với những âm thanh xào xạc, đưa hương hoa ngoài vườn bay vào cửa sổ, không biết họ đã ngôi yên lặng như thế bao lâu. Không biết có phải là định mệnh hay không, mà tạo hóa trớ trêu đã tạo ra họ đã đưa đẩy họ gặp nhau, và giờ đây cả hai cùng nghĩ không biết đó có phải là hạnh phúc đang bất ngờ ập đến hay không hay lại chính là bắt đầu một cơn bão lòng đang đến. Từ những năm học y khoa Thanh đã phát hiện ra những thay đổi trong tâm lý của mình, anh không thể hướng rung động của mình vào một cô gái nào khác, anh biết tình yêu của Thảo dành cho anh nhưng anh da trốn chạy, tình yêu đầu tiên của anh không phải là một cô bạn học ngây thơ trong sáng. Định mệnh trớ trêu đã gieo vào lòng anh cảm xúc với người bạn trai học cùng trường, anh đã hốt hoảng, sợ hãi nhưng rồi Thanh đã buông mình theo số phận, rồi khi ra trường họ đã chia tay nhau, người bạn học cùng trường đi về một nơi xa công tác. Kể từ ngày ấy, anh đã biết mình là ai, cũng có những cuộc tình lãng mạng trên internet với những người bạn trai khác trôi qua nhưng không gì xóa được ấn tượng người bạn tình đầu tiên của Thanh. Cho đến khi ngày sinh nhật của Luật. Anh đã gặp Tâm, một cảm xúc như tiếng sét đã dậy lên trong lòng Thanh, anh sợ hãi không dám đến gần, nhưng càng vùng vẫy anh lại càng nhớ đến Tâm đến độ phát bệnh. Và cái không gian yên ắng bất động cuối cùng này cũng đã bị Tâm phá vỡ.- Ngay đầu tiên tôi đã biết Thanh chính là người tôi đang tìm kiếm, những lời hát ấy chính là những điều mà tôi muốn nói với Thanh, và tôi cũng biết răng Thanh cũng đã nghĩ về tôi rất nhiều, vì Thanh là người khộng giỏi trong việc che dấu cảm xúc, ánh mắt của Thanh đã nói lên tất cả. Những ngày qua tôi suy nghĩ rất nhiều, tôi không biết có nên bày tỏ điều này với Thanh hay không? và cả ngày hôm nay tôi bồn chồn lo lắng không yên được, tôi đã tìm đến đây, để được nói hết tất cả những điều trong lòng! Thanh ơi, tôi yêu Thanh!

    Những lời nói của Tâm như nhoè đi trong suy nghĩ của Thanh, anh cảm giác như sự vật quanh mình quay cuồng, một cảm giác chơi vơi trong hạnh phúc, anh như bị thôi miên trong một niềm hoang tưởng, hình như vạn vật là không có thực, chỉ tồn tại một âm thanh trầm ấm như đang rót vào tai mình những giai điệu của trái tim, Thanh run rẩy buông trôi trước những cảm xúc, anh dường như không biết gì nữa, nhưng lại cảm nhận thấy tất cả, sức nóng của một cơ thể khoẻ mạnh, hơi thở nóng bỏng, đôi môi ấm áp, vòng tay rắn chắc, không biết từ lúc nào họ đã trở về với tự nhiên hoang sơ chỉ còn hai cơ thể trần trụi, họ chiêm ngưởng sự khoẻ mạnh của thân hình, lửa tình trong đôi mắt, tìm môi nhau trong khát khao bỏng cháy. Sự hòa quyện giữa hai cơ thể căng đầy sức sống. Họ đã vượt qua tất cả những định kiến, những kỳ thị của người đời để đến với nhau như những thể hư vô của vũ trụ, cái mạnh mẽ, cái nóng bỏng như hòa tan vào nhau quyện lấy nhau trở thành một khối lửa tình hừng hực.

    Nếu ngày xưa thủy tổ của loài người : ông Adam và bà Eva đã chia nhau nữa trái cam, một nữa là tình yêu của người đàn ông và một nữa là tình yêu của người đàn bà. Nhưng nào ai biết được họ đã để rơi vãi trên mảnh đất thiêng liêng của vườn địa đàng những Hạt Táo Cấm, trong hạt táo bé nhỏ ấy đã chứa đựng hết tất cả những đặc tính của hai nữa trái cam có cả tình yêu của đàn ông và cả của đàn bà, và từ những hạt táo đó biết đâu đã tạo ra những thực thể tồn tại trên cơi đời này chính là họ, hai khối tình cường dương mạnh mẽ!

    Ngoài vườn những cơn gió vẫn cứ nhẹ nhàng thổi như những làn hơi thổ nồng nàn của một cuộc tình mơ mộng, những hạt sương đã dần rơi, như những hạt kết tinh từ sự thăng hoa của trời đất, lung ling phủ đầy trên cơ thể của mặt đất mềm gợi cảm. Đâu đó vang xa xa một giai điệu của nổi đau cuộc đời.

    “Biển sóng, biển sóng đừng xô tôi đừng xô tôi ngã dưới chân người, biển sóng đừng xô nhau.....”

    Thời gian này Thảo thấy rằng Thanh thay đổi rất lạ, nụ cười luôn nở trên môi anh, anh làm việc không biết mệt mỏi, anh sẵn sàng làm tất cả những phần việc mà không phải của mình. Đôi mắt buồn buồn của Thanh dường như luôn long lanh như nói rằng anh đang rất hạnh phúc. Có đôi lần Thảo hỏi Thanh điều gì đã làm cho anh thay đổi như thế, anh chỉ cười và hát một bài tình ca, anh như đang có một tình yêu nồng thắm. Người phụ nữ trong Thảo đã mách bảo cho cô biết hình như cô đang mất dần anh, mặc dù thời gian qua anh đối xử với cô rất ân cần quan tâm chăm sóc. Thỉnh thoảng Thảo thấy Thanh nói chuyện với một người qua điện thoại, cách nói rất tình tứ, cô không nghe được tên cửa người ấy là gì, nhưng cô cảm nhận được tình yêu của họ đang rất cháy bỏng. Một tình cảm hờn ghen đang càng lúc càng xâm lấn trái tim Thảo, mỗi lần chuông điện thoại reo là tim cô như thắt lại, cô cứ nghĩ đó chính là người yêu của Thanh. Thảo tự nhủ với lòng mình, bằng mọi giá cô phải biết được người yêu của Thanh là ai? Người ấy chắc sẽ rất tuyệt vời, rất đẹp, rất quyến rũ, hoặc người ấy sẽ có một đội mắt rất liêu trai hút chìm hết vào biển sóng tình tất cả những người đàn ông khi đã một lần nhìn vào đôi mắt ấy... Thảo càng nghĩ càng tức tối, cô vùng dậy hất tung chăn gối trên giường, bỏ quên tiếng gọi của Luật ở dưới nhà...

    - Thảo ơi..Thảo...em làm gì vậy? giúp anh một chút được hông – Tiếng của Luật vẫn liên tục kéo Thảo ra khỏi những suy nghĩ vật vã vì tình.

    - Vâng em xuống ngay.

    Thảo giật mình chải lại tóc, xóa hết tất cả những cảm xúc trên đôi mắt bồ câu xinh xắn của cô. Khi Thảo xuất hiện dưới nhà trong bộ đồ màu hồng nhạt không ai biết cô đã trãi qua những cảm xúc như thế nào khi một mình, nhưng một chút buồn nhẹ vẫn còn vương trên khóe mắt của cô. Dưới nhà một nhóm bạn của Luật đang tập hợp trò chuyện đang chuẩn bị cho một cuộc nhậu thân mật, Thảo nhìn lướt qua những khuôn mặt quen thuộc của bạn Luật, không có Thanh trong số đó, nhưng có Tâm, cô lể phép chào mọi người.

    - A, Cô bé thỏ con dể thương của các anh đã xuống rồi à? Hôm nay tối chủ nhật em không đi chơi cùng người yêu sao, lại ở nhà! –Tâm thân mật hỏi.

    - Em làm gì có người yêu, ế rồi anh Tâm ơi! Thảo cố vui vẻ với mọi người như để quên đi những cảm xúc vừa qua của cô.

    - Em cứ nói đùa! Đẹp, hiền, duyên dáng, giỏi như em tôi mà không ai mê là sao? hay em kén quá – Một người bạn của Luật tiếp lời.

    - Nó kén chọn quá đó mà! Mà hổng chừng nó thương người ta mà người ta không đáp lại củng không chừng, coi chừng ở giá luôn nhá em! - Luật bồi thêm.

    - Hừ! Anh ở giá thì có, sao anh không giỏi mà lấy vợ đi, ăn chơi mãi!

    - Mày là anh gì mà chê em mình giử vậy Luật, em Thảo hiền cứ ăn hiếp hoài, nhờ em Thảo làm mấy món ăn mà cứ như thế thì sức mấy Thảo chịu làm. Phải không cưng! - Tâm đỡ lời.

    - Ừ nhỉ Thảo giúp anh làm vài món ăn nhé, công chúa đảm đang của anh! - Luật nhanh miệng.

    - Được rồi! em biết làm những món gì cho các anh rồi, chỉ một chút là xong ngay thôi, các anh cứ nhâm nhi trước, trong tủ lạnh còn một ít trái cây chua anh Luật lấy nhâm nhi trước đi. - Cả nhóm bạn của Luật hò reo tán thưởng sự dịu dàng của Thảo.

    - Để anh giúp em một tay nhé – Tâm đứng dậy đi xuống bếp cùng Thảo.

    Trong lúc giúp Thảo làm bếp dường như Tâm phát hiện trong ánh mắt Thảo có điều gì khác lạ, Tâm vừa thái hành vừa dò hỏi.

    - Chủ nhật không đi chơi mà trốn trong phòng vậy chắc là gây gổ với người yêu rồi, phải không? Anh ta bắt nạt em à?

    - Em làm gì có ai yêu đâu anh Tâm.

    - Hình như khi nãy Luật nói em đang thương ai à? Người ta không để ý đến em sao?

    - Em cũng không biết nữa. Chắc anh ấy chỉ coi em như một đứa em mà thôi.

    - Ai thế? Bạn của Luật à?

    - Vâng.

    - À ha, dám không để ý đến tình cảm của em tôi, thằng nào ngu thế, anh biết nó không? Nếu em không nói được để anh nói giúp cho.

    - Anh giúp em được sao? - Thảo nheo mắt nữa đùa nữa thật nhìn Tâm.

    - Em cứ nói đi! Miệng lưỡi của anh em biết rồi mà, có gì mà nói không xong, để anh làm thuyết khách cho, bọn đàn ông với nhau dễ nói chuyện hơn!

    - Thật à?

    - Ừ ! Em cứ nói đó là ai! nếu gặp anh ta và nói cho anh ta biết chuyện để anh ta có một quyết định dứt khoát.

    - Người ấy anh biết đấy! Chính là anh Thanh, anh đã gặp ở sinh nhật anh Luật rồi!

    - Thanh à?- Tâm bàng hoàng.

    - Ấy... Anh Tâm, coi chừng, anh cắt vào tay bây giờ! Anh sao thế ? Thảo hét lên khi thấy Tâm cứ thái hành mà mắt nhìn đâu đâu.

    - Ôi! Anh vụng về quá, anh xin lổi.

    - Thôi để em làm cho, các anh ấy không thích ăn món súp ngón tay của anh đâu.

    - Em làm việc với Thanh bao lâu này chẳng lẽ anh ấy không biết gì sao?

    - Không anh ạ! Anh ấy chỉ xem em như đứa em gái thôi.

    - Đừng buồn! Để khi nào có dịp gặp Thanh anh sẽ nói cho cậu ấy biết.

    - Hay thôi anh à! Cứ để mọi việc trôi theo định mệnh đi anh à! Biết đâu anh ấy đã có một người khác rồi! Người ấy hẳn phải tuyệt vời lắm.

    - Em nghĩ thế sao? Không! Em là một cô gái tuyệt với nhất đó.

    Tâm thẩn thờ nhìn qua cửa sổ bếp ra khu vườn nhỏ sau nhà Thảo, hình như anh đang muốn che dấu những cảm xúc đang tuôn trào trong lòng của

    anh, Tâm vừa hút thuốc vừa nhìn mông lung.

    - Anh Tâm! Anh nghĩ gì thế!

    - Anh muốn giúp em làm bếp nhưng làm cái gì cũng hông vào đâu hết, anh hư quá!

    - Trời sinh người đàn ông để gánh vác những việc lớn, sinh ra người phụ nữ để chăm sóc cho người đàn ông, và lo cho tinh thần cho người đàn ông, công việc bếp núc anh không quen là đúng rồi!

    - Hóa ra cô em tôi, tuy là một bác sĩ nhưng suy nghĩ rất cổ điển như một người phụ nữ Á Đông thuần thục vậy hà.

    - Đó là thiên chức của phụ nữ mà anh.

    - Thanh mà có em làm vợ chắc rằng anh ta có phước lắm há!

    - Nhưng em lại không có cái hạnh phúc đó anh ạ!

    Trời khuya xào xạc như khẽ ru vạn vật vào một giấc ngủ say nồng. Tâm vẫn thức, đóm lửa trên điếu thuốc vẫn lập lòe trong bóng đêm. Tâm không xác định được trong đầu anh nghĩ gì, tối qua khi nói chuyện cùng với Thảo trong lúc đang làm bếp những suy nghĩ cứ bám lấy anh làm anh phân tâm, một chút gì hờn ghen, một chút gì thương cảm, một chút gì cảm thấy mình có lổi. Bên cạnh anh Thanh vẫn ngủ ngon giấc, khuôn mặt bình thản, một nụ cười vẫn còn đọng lại nơi khoé môi, có lẽ Thanh đang hạnh phúc, Thanh khẽ cựa mình choàng tay ôm qua người Tâm, khóe môi lại hơi nhếch lên như đang cười, chắc anh đang mơ một giấc mơ hạnh phúc. Tâm để yên cho Thanh ôm lấy mình trong giấc ngủ, anh khẽ kéo tấm chăn đắp lên cơ thể trần khoẻ mạnh của Thanh.

    Nhưng điều hiện tại đang diễn ra đối với anh và Thanh đang rất hạnh phúc, cả hai tưởng chửng như không còn gì mong muốn hơn, điều mà họ mong đợi từ lâu cũng đã có lúc thực hiện được. Nhưng hôm nay Thảo đã vô tình làm cho anh thấy sững sờ, khi thoáng chốc Tâm có cảm giác như mình chính là người cướp lấy hạnh phúc đơn sơ của một người khác và đẩy Thảo ra bên lề cuộc sống. Bao năm qua Tâm sống với một vẻ bề ngoài lạc quan yêu đời, những thành công của anh trong cơn đường nghệ thuật tuy không rực sáng như những người khác nhưng nhìn vào cũng đủ để ganh tị với những gì Tâm đang có, anh là điểm ngắm của những cô gái, có lúc anh cũng muốn tìm đến một tình yêu bình dị với một người bạn gái, nhưng định mệnh trớ trêu vẫn hướng tâm lý anh về một điều khác. Những cô gái đi qua đời anh như một vỏ bọc cho một tâm lý cô đơn lạc lỏng, anh như người đang đi bên lề cuộc sống của đời thường, chứng kiến những hạnh phúc bình dị của bao người xung quanh, Tâm mĩm cười và thầm đau xót. Cũng đã có những người đàn ông đi qua cuộc đời Tâm, họ cũng là những người đồng tính như Tâm, có người đi qua bằng sự chia sẽ chân thật, có người chỉ tìm vui trong chốc lát, có người như muốn bấu víu để không bị dòng đời cuốn trôi đi, có người đơn thuần chỉ là để thỏa mãn những ham muốn thể xác. Anh đã đón nhận tất cả, cũng như khi mỗi người ra đi để lại cho Tâm một cảm giác trống vắng, anh không níu kéo, cũng chẳng đau buồn vì đây là những cuộc tình không đích đến. Cũng có những lúc anh tuyệt vọng chán ngán, trong những cuộc nhậu với những bạn bè đồng nghiệp, anh sợ hãi những cặp mắt đâu đâu nhìn mình, những lúc ấy anh cứ muốn hét lên muốn xé toạc quần áo ra phơi bày tất cả mặc kệ ai muốn làm gì cũng được, anh muốn tan biến vào hư không như để mình không còn tồn tại trên cơi đời đau buồn này. Nhưng đã trót mang một kiếp người rồi, như lời ca một nhạc sĩ tên tuổi đã viết “Tin buồn từ ngày mẹ cha mang nặng kiếp người...”

    Giờ đây Tâm đã có Thanh, một mẫu người mà anh đã tìm kiếm bấy lâu nay, Tâm đã chủ động làm tất cả để được có Thanh và anh đã được đáp lại. Mấy tháng qua anh đã hạnh phúc và anh tin anh cũng đem lại hạnh phúc cho Thanh, nhưng hình như bên lề hạnh phúc của họ vẫn đang thấp thoáng một bóng hình – Đó là Thảo.

    - Tâm không ngủ sao? Đang suy nghĩ gì vậy? – Thanh cựa mình thức giấc thấy Tâm vẫn còn tựa lưng bên thành giường hút thuốc – Chà cả đống tàn thuốc, Tâm hút thuốc nhiều quá đó, không tốt đâu!

    - Không biết sao không ngủ được Thanh ạ! định hút một điếu thuốc thôi, quên mất!

    - Tâm hư quá! – Thanh vừa dụi đầu lên ngực Tâm vừa với tay bật cái đèn ngủ - Trong đêm tối mà hút thuốc lập loè như ma trơi ấy sao Tâm không bật đèn?

    - Tâm không muốn Thanh thức giấc, ngày mai Thanh còn đi làm nữa.

    - Hay đang nhớ đến ai đấy! Chắc hôm nay làm việc cảm một anh chàng diễn viên đẹp trai nào à? công việc của Tâm suốt ngày toàn những người đẹp xung quanh, thích thật!

    - Tâm có được Thanh là mãn nguyện lắm rồi còn mong gì nữa chứ! Này, sao Thanh nói thế? - Tâm ôm ghì đầu Thanh vào ngực mình - Ghen à? Có nghe thấy gì đang đập trong lòng ngực tôi không hả bác sĩ?

    - Có chứ! Trái tim đang đập lỗi nhịp, đây là căn bệnh nói dối! Tiền đề của sự đổi thay. Thanh nghịch ngợm.

    - Bệnh trầm trọng nhỉ! Thế bác sĩ biết cách trị không? Tâm bởn cợt.

    - Phải khám tổng quát đã, nhưng không được cựa quậy nhé để bác sĩ khám!

    - Vâng, thưa bác sĩ!

    Thanh chui đầu vào chăn, hôn lên cổ, bụng rắn chắc của Tâm, cảm nhận thấy sự căng đầy sức sống đang dâng trào trong Tâm, Thanh ôm hôn man dại nơi vùng cấm đầy sinh lực của Tâm, trong Thanh sức nóng của tình yêu cũng đã dậy lên mãnh liệt, Thanh như tê cùng người khi bàn tay gợi cảm của Tâm đang nhẹ nhàng vuốt ve trên cơ thể mình. Họ bao phủ lên cơ thể trần của nhau những nụ hôn cháy bỏng của đam mê và lạc thú tình yêu.

    Bên ngoài trời gió vẫn thổi.

    Tiếng côn trùng.

    Những hơi thở trong đêm.

    Tiếng những trái tim rực cháy!

    (Hết Phần 2 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 3 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!





    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #3
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,713

    Default Người Bên Lề Cuộc Sống (Phần 3 ) (Tác giả: Việt Hoàng)

    NGƯỜI BÊN LỀ CUỘC SỐNG

    Tác giả: Việt Hoàng


    E-mail: N/A
    Truyện do Thanh Thanh -
    nguoiyeutruyen***@yahoo.com gởi đến.
    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả.


    Phần 3: Mãi Mãi Không Quên (Cuối)








    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới

    Khi những tia nắng đầu tiên lén qua khe cửa đã đánh thức Thanh dậy, Thanh quơ tay sang bên phía Tâm, nhưng không thấy Tâm. Thanh dụi mắt, chắc Tâm đang ở trong nhà tắm. Nhưng thói quen của Tâm luôn chờ Thanh đánh thức và cùng tắm với Thanh trước khi cả hai cùng đi làm việc, bất chợt Thanh thấy một lá thư trên gối, Thanh ngạc nhiên không hiểu điều gì đã xảy ra."Thanh yêu!

    Suốt đêm qua Tâm đã nghĩ rất nhiều, mà Tâm quyết định cũng chưa dám chắc rằng mình đã quyết định đúng hay sai. Từ khi có được Thanh, Tâm nghĩ mình đã có một nơi dừng chân tuyệt vời nhất trong đời, Tâm không còn mong gì hơn nữa. Nhưng giá mà mọi điều cứ êm đềm trôi qua thì hay biết mấy, khi tình yêu của chúng ta không làm một trái tim khác đang đau khổ. Tâm nghĩ rằng điều này không phải Thanh không biết, Thảo bấy lâu nay đã dành trọn tình yêu và tuổi thanh xuân chờ đợi một ngày Thanh sẽ hiểu và đón nhận tình yêu của mình... Như thế đấy, cứ tưởng rằng tình yêu của chúng ta đã hoàn toàn trọn vẹn, nhưng sao lại có một số phận đau khổ bên lề hạnh phúc như vậy. Thanh ơi! Nếu như Thảo là một cô gái đơn giản có lẽ rồi sẽ quên Thanh khi cả một quãng thời gian dài Thanh không đáp lại tình yêu, nhưng trớ trêu thay, Thảo lại là một cô gái quá thủy chung với tình yêu mãnh liệt. 30 tuổi đời Thảo đã dành trọn những mộng mơ thời con gái cho Thanh và chờ đợi đến bây giờ! Nếu Tâm mất Thanh chắc Tâm sẽ buồn lắm, nhưng càng nghĩ Tâm càng không thể chịu đựng nổi suy nghĩ mình đã cướp một tình yêu của một cô gái có tâm hồn quá trong sáng. Biết rằng định mệnh đã tạo cho chúng ta một khoảng trống vô tận với những người phụ nữ... Nhưng nhìn người khác đau khổ vì mình Tâm không thể nào có cảm giác yên ổn được. Tha thứ cho Tâm đã có quyết định rời xa Thanh. Hãy làm những gì mình có thể làm được để đến với Thảo nhé!

    Mãi mãi không quên.

    Tâm"

    Thanh ngơ ngác đọc đi đọc lại lá thư của Tâm. Điều gì đã xảy ra thế này? Tại sao Thảo lại là một nguyên nhân để Tâm rời xa Thanh... Tâm ơi! chẳng lẽ Tâm không hiểu rằng giữa Thảo và Thanh không thể có một tình yêu sao? Tâm ơi! Sao Tâm lại hành động như thế... Không thế nào... Không thể nào!

    Đồng hồ đã chỉ hơn 12 giờ trưa, Thanh vẫn miệt mài bên những hồ sơ bệnh án, Thảo đi lại trước bàn làm việc của Thanh như báo hiệu là giờ nghỉ trưa đã đến từ lâu rồi và nhắc nhở anh dùng bữa trưa như thường lệ, giá mà như thường lệ anh đã ngẩng đầu lển cười vui vẻ với Thảo và tạm xếp lại những tập hồ sơ cùng ăn trưa với Thảo. Nhưng hôm nay Thanh vẫn dững dưng, anh hơi tỏ ra bực bội trước những quan tâm của Thảo. 12g30...

    - Anh Thanh, đã nghĩ trưa rồi, anh nghĩ tay ăn cơm nhé!

    - Ừ... Thảo này, em cứ ăn trước đi, từ hôm nay em không phải chờ anh ăn cơm nữa, chắc anh sẽ ăn cơm nơi căn tin, không phải phiền em nữa!

    - Ô... Anh Thanh, anh sao vậy? Em làm điều gì anh không vừa ý sao? Thảo ngơ ngác.

    - Không! Đơn giản là anh không muốn phiền em nữa! Cảm ơn những gì em đã làm cho anh trong bao năm qua! Thanh vẫn lạnh lùng.

    - Anh Thanh! Em không hiểu gì cả.

    - Thế này Thảo nhé! – Thanh gấp tạm hồ sơ như cương quyết một điều gì - Em ngồi xuống đây, anh nghĩ trước sau gì chúng ta cũng nên có một lần nói chuyện thẳng thắn với nhau – Thanh đến tủ lạnh rót một ly nước uống một hơi như để lấy can đảm, anh cững đặt một ly nước trước mặt Thảo đang ngơ ngác.

    - Thảo à! Bấy lâu nay anh yêu em như một người em gái... Nhưng anh không ngờ điều đó đã gây ra rất nhiều ngộ nhận nơi em... Em đối xử với anh như thế nào anh đều biết tất cả, nhưng anh tiếc một điều anh không thể đáp lại tình yêu của em... Hãy lo cho hạnh phúc của riêng mình em à! Tuổi xuân không còn bao lâu nữa! Em hiểu chứ... Anh xin lổi! – Thanh nặng nề bước đi ra cửa.

    - Anh Thanh... Anh đã có người yêu rồi sao? Đó là ai vậy?

    - Ừ... Anh đã có người yêu... Em không thể biết được đâu! – Thanh bước đi vẫn không quay lại.

    Trong phòng chỉ còn một mình Thảo ngồi than thở, cảnh vật trước mắt cô nhoè đi, cô không còn nhận biết gì xung quanh nữa.. Tại sao lại như thế!

    Sao bổng dưng Thanh lại thay đổi thái độ với cô một cách nghiệt ngã như vậy? Bao năm qua tuy chưa được Thanh đáp lại nhưng cô vẫn biết trong trái tim Thanh hình như chỉ có một mình cô... Không có một người con gái nào khác... Vì thế cô đã hy vọng, cô chờ đợi... Chẳng lẽ cái giá chờ đợi ngần ấy năm mà nay chỉ trong phút chốc tan biến như sương khói hay sao? Không cô phải biết cho được nguyên nhân... Cô không thể thua cuộc một cách tức tối như thể mà không biết tình địch của mình là ai! Thảo cắn chặt những ngón tay của mình dấu tiếng hét xé lòng không để cho bật ra thành tiếng. Trong căn phòng chỉ còn lại một âm thanh nức nở đau đớn của một trái tim đau khổ.

    Ngoài tiền sảnh nhà hát! Thanh ngồi nơi quầy nước, từng tốp diễn viên đi qua. Người Thanh chờ đợi rồi cũng đi ra. Tâm tươi cười vừa đi ra vừa trò chuyện với những diễn viên, hình như họ đang rất vui vì một xuất diễn thành công. Chợt Tâm thấy Thanh đang ngồi bên quầy nước, anh khéo léo chia tay với các bạn đến bên quầy nước nói nhỏ với Thanh: "Thanh chờ lâu chưa? Chúng ta ra ngoài công viên trước nhà hát cho thoáng nhé". Cả hai cùng ra lấy xe, Thanh chậm rãi dắt xe bước đi theo Tâm. Cả hai yên lặng đi bên những hàng cây nơi công viên truớc nhà hát giờ đây đã vắng lặng, nhà hát đã tắt hết đèn, người bảo vệ cũng đã ra về. Thanh phá vở không khí yên lặng giữa hai người.

    - Sáng nay Thanh đã nói rỏ ràng cùng Thảo rồi, hy vọng cô ấy sẽ hiểu.

    - Sao Thanh lại làm như thế? Tội nghiệp Thảo lắm!

    - Nhưng Thanh không thể... Tâm biết đó...

    - Như thế có nhẫn tâm lắm không? Bao nhiêu năm qua Thảo đã chờ đợi...

    - Nhưng nếu Tâm có ép mình thì cả ba chúng ta đều đau khổ hơn. Nhưng liệu Tâm rời xa tôi đó có phải là một hy sinh thật sự hay không? - Thanh trở nên dạn dĩ, nắm lấy tay Tâm - Cho Tâm thấy một đôi nhẩn trên tay hai nguoi - Thanh chỉ cần có Tâm, Thanh không sợ gì hết, Thanh sẽ bỏ tất cả đề chỉ có Tâm mà thôi. Tâm hãy nhìn đây đôi nhẩn này tuy không phải là một đôi nhẫn hôn phối, nhưng nó đã là một dấu hiệu để chúng ta gắn bó đời nhau, chính Tâm đã nói thế mà, đúng không?

    - Đừng Thanh à! Thế giới này không phải chỉ có chúng ta. Tình yêu của chúng ta đã là một bất hạnh... Đừng Tâm à!

    - Tôi không thể thiếu Tâm - Thanh ôm Tâm vào lòng ghì chặt, nơi công viên đá vắng hết người, con phố như đồng tình với họ, cũng lặng yên để cho họ có một chút riêng tư.

    - Hay Thanh hãy cho tôi một vài ngày suy nghĩ nhé! Thật lòng tôi cũng không biết mình đã làm đúng hay sai - Tâm rời khỏi vòng tay của Thanh - Khuya rồi! Thanh về nghĩ sớm đi, ngày mai còn đi làm nữa, tôi muốn ngồi đây một chút rồi về sau.

    - Tâm...

    - Tâm cũng yêu Thanh lắm, điều Tâm mong muốn là Thanh được hạnh phúc! hãy tin ở Tâm, Bây giờ Tâm đang muốn tỉnh lặng một mình! không có chuyện gì đâu Thanh.

    - Hãy giữ sức khỏe Tâm nhé!

    Thanh lặng lẽ bước đi, nơi công viên chỉ còn mình Tâm ngồi thẩn thờ nơi băng ghế đá hút thuốc, dáng Thanh đã khuất từ khi nào, riêng Tâm vẫn ngồi bất động, chỉ có điếu thuốc trên môi vẫn cháy lập loè. Nơi một gốc tối, một bóng người con gái chợt xuất hiện tiến về phía trước mặt Tâm. Anh khó chịu định bỏ đi, nhưng...

    - Anh Tâm...

    - Ồ... Thảo? Em đi đâu đây? Giờ này sao em đến đây?

    - Em đã đến đây từ lúc chập tối kìa... Em đi theo anh Thanh...

    - Em...

    - Em chỉ muốn tìm hiểu xem người anh Thanh yêu thương rất mực, dành trọn trái tim là ai... Em cứ chờ... cứ chờ đợi... và khi nãy em muốn hét lên một tiếng kinh hoàng... Trời ơi! Sao lại thế này!

    - Em... Em đã... Thấy hết...

    - Vâng... Em đã hoảng sợ... Thậm chí là kinh hoàng! Anh Tâm, tại sao lại như thế... - Thảo chao đảo như đứng không vững. Tâm dìu Thảo ngồi xuống ghế đá.

    - Thảo à! Em đã biết rơ mọi chuyện rồi đấy. Sau cái hôm mà anh nói chuyện với em trong nhà bếp, anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh đã quyết định rời xa Thanh. Nhưng Thanh đã tìm đến đây... Trời ơi!

    - Bây giờ có trách em cũng không biết phải trách ai nữa... Nếu có trách thì chắc là trách chính bản thân mình, bấy lâu nay em chỉ là một kẻ bên lề mà em không biết... Nhưng sao định mệnh lại khắc nghiệt với chúng ta... Tâm ơi! Tại sao như thế? Em khộng muốn mất Thanh! - Thảo nén hết tất cả những xúc động trong lòng, lúc này cô bổng dưng trơ nên điềm đạm, trên khuôn mặt của Thảo một sự cương quyết mạnh mẽ - Anh Tâm! Sự thể đã đến nông nổi này, em không biết phải trách ai, nhưng em nghĩ chúng ta không ai có lỗi cả! Cả ba chúng ta đều là những người có học, chúng ta phải tìm ra cho được một giải pháp thôi anh Tâm à! Nhưng những người có thể thay đổi sự việc chỉ có em và anh thôi, anh hiểu không anh Tâm?

    - Em...

    - Chúng ta vẫn còn tương lai, vẫn phải đối diện với cuộc sống, em rất trân trọng tình cảm của anh và Thanh, nhưng giá mà khi nãy Thanh đã ôm trong vòng tay một cô gái thì em sẽ lặng lẽ quay về và rời xa Thanh... Nhưng... Anh Tâm!

    - Được! Em cứ nói tiếp đi...

    - Thanh là một bác sĩ giỏi, có thể gia đình sẽ là một chổ dựa vững chắc cho anh ấy tiến thân trên con đường sự nghiệp! Em nghĩ em sẽ làm được điều đó! Còn về tình yêu, em chấp nhận như cái nghĩa vợ chồng, em sẽ vun đắp cho nó, nuôi sống cho nó đến khi tình yêu bắt đầu nẩy nở. Anh Tâm à! Yêu nhau không có nghĩa là thuộc về nhau, chúng ta phải hy sinh anh ạ! Chúng ta cùng yêu một người, vậy hãy hy sinh vì tương lai người ấy!

    - Anh hiểu rồi... Vài hôm nữa anh sẽ đi Hà Nội làm một chương trình biểu diễn ở đó! Nhưng anh nghĩ nên đi sớm vài ngày, cũng là để nghỉ ngơi cho thư thả... Còn việc này nữa em cố gắng chăm sóc cho Thanh nhé, đừng làm anh ấy tổn thương, còn thuyết phục Thanh như thế nào, anh nghĩ em sẽ có cách... - Tâm rút chiếc nhẫn nơi ngón áp út đeo cho Thảo - Khi Thanh thấy em đeo chiếc nhẫn này Thanh sẽ hiểu tất cả, hãy giữ nó em nhé, chăm sóc cho Thanh... Anh sẽ chờ tin vui của em!

    - Anh Tâm...

    - Được rồi! Khuya rồi, anh đưa em về nhé.

    Một năm trôi qua, sau những chuyện đã xãy ra ở Sài Gòn, Tâm đã xin chuyển công việc ra hẳn một nhà hát nơi Hà Nội, Tâm lao vào công việc làm không biết giờ giấc. Giờ đây nhìn Tâm có vẻ chửng chạc như tuổi của anh, không còn cái nét trẻ trung như ngày xưa nữa, trong đôi mắt sự quang đường như chất chứa một nổi buồn man mác. Sau giờ tập ở nhà hát khi đạo diễn và diễn viên đã về hết, Tâm vẫn ngồi lại sàn tập, rà soát lại những phần đoạn cần sữa chữa, anh vẩn cứ miệt mài làm việc, cho đến khi nguời quản lý nhà hát nhắc nhở anh đã chiều rồi, nhà hát sẽ làm vệ sinh trước giờ biểu diễn tối, Tâm mới ra về. Trời thu Hà Nội thật đẹp, những cơn gió miên man, thổi từng chiếc lá vàng trên con đường Quan Su, Tâm thả bộ nhưng thư giản một chút với không gian êm ái! Chiều thu Hà Nội đẹp thật giá mà... Tâm chợt bồi hồi, một thoáng nhớ nhung trong anh, anh cố xua đuổi nó đi, tiếng chuông nơi chùa Quan Su chắc phần nào giúp được anh điều đó! Anh như thư thả trong tiếng ê a tụng kinh của những người mộ đạo. Chắc hôm nay là ngày rằm, trăng tối nay sẽ rất đẹp... Chợt một tiếng kêu kéo anh ra khỏi những dòng suy nghĩ!

    ”Anh Tâm”. Nơi ven đường một chiếc xe máy dừng lại trên xe là một chàng trai có một vẻ rất phớt đời, Tâm biết anh chàng này cũng vài tháng khi anh cùng làm một chương trình biểu diễn tạp kỷ, Hiếu là một nhà thiết kế trẻ và có tài. Nhìn Hiếu lúc nào cũng có cái phớt đời của một họa sĩ, mái tóc dài như tạo thêm cho Hiếu một vẽ đẹp rất Âu và bộ râu quai nón lún phún làm anh ta thêm vẽ ngạo đời. Tuy anh để râu nhưng cái tuổi 25 của Hiếu vẫn không mấy thay đổi và trong đôi mắt sâu đẹp của Hiếu như chứa đựng một điều gì rất lạ.

    - Thế anh đi đâu mà một mình thế?

    - Vừa từ nhà hát về, mãi làm việc quên mất!

    - Anh đi đâu em đưa anh đi.

    - Mình về nơi ở gần đây thôi!

    - Quen biết anh bấy lâu vẫn chưa biết nơi ở của anh? Khi có việc kiếm anh mà chẳng ra.

    Nhìn vào ánh mắt của Hiếu hình như Tâm đã hiểu Hiếu muốn gì? - Tâm cuời nói tản sang chuyện khác - Hiếu ăn tối chưa, mình đói rã ruột muốn tìm một cái gì ăn, Hiếu cùng đi ăn với mình nhé?

    - Hay quá! Được, em đưa anh đi...

    Họ cùng đi ăn rồi lại đi khắp đường phố Hà Nội trên đường nói rất nhiều chuyện từ công việc đến mọi lĩnh vực trong cuộc sống. Trên bờ Hồ Tây hoàng hôn đã buông xuống, nhưng vẫn còn những vật sáng tím hồng nơi cuối chân trời. Gió thổi mơn man qua những hàng cây ven hồ. Tâm đưa lần cận dọc bờ hồ lim dim mắt. Chợt một bàn tay nóng ấm và thô rám đặt lên tay của Tâm, Tâm biết đó là bàn tay ai, Tâm vẫn không mở mắt, mĩm cười, bên tai anh có tiếng ấm nhẹ của Hiếu.

    - Cảnh đẹp thật, và lại càng đẹp hơn khi cùng đứng ngắm cảnh với người mà mình quí mến... Anh hiểu em chứ anh Tâm?

    - Anh hiểu tất cả Hiếu à! Trong ánh mặt của em đã nói lên tất cả từ lâu rồi!

    - Hay quá!

    - Có điều này bấy lâu nay anh muốn nói với em một điều, anh rất quí em, vì tài năng, vì em là người có trách nhiệm trong công việc, và em rất dể thương nữa. Anh cũng là người như em thôi... Nhưng xin lổi Hiếu, anh không thể, ít nhất là trong lúc này, vì anh chưa quên được một người khác.

    - Anh đã yêu một người khác à?

    - Ừ, đó chính là lý do vì sao anh chuyển công tác ra Hà Nội này, anh muốn trốn chạy một mối tình... Hãy thông cảm cho anh Hiếu nhé! Hãy coi anh như là một người anh nhé!

    - Em hiểu - Hiếu thở dài – Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu được! Chỉ tội nghiệp cho em thôi!

    - Hay ta hãy tạm gác chuyện đó lại đi - Tâm bắt sang chuyện khác – À, khi nãy em nói muốn gặp anh có chuyện gì?

    - Sáng nay phòng bảo vệ có nhờ em chuyển cho anh một lá thư, em tìm anh nhưng anh đã đi ra ngoài rồi, khi nãy tranh thủ ghé ngang nhà hát thì

    người ta mới nói anh vừa ra về.

    - Lá thư à? Của ai thế nhỉ?

    - Thư từ Sài Gòn, tên người gởi là một cô gái! Đó là một thiệp cưới!

    - Thảo à? – Tâm bàng hoàng

    - Cô ấy bạn anh à? – Thấy nét bàng hoàng nơi Tâm, Hiếu ngần ngừ cầm thiệp cưới không dám đưa.

    - Ừ... Một người bạn, thế là họ cũng đã đến với nhau, mình phải mừng và vui chúc cho họ chứ...

    - Anh Tâm! Anh có sao không?

    - Không sao, nào đưa anh xem.

    Tâm trấn tỉnh mở phong thư ra xem, bên trong phong bì một chiếc thiệp hồng trang nhã hai chữ T hoa lồng vào nhau như những vủ khúc của tình yêu. Tâm uể oải mở tấm thiệp xem ngày cử hành hôn lể, mắt anh dừng lại tên Tân Lang, anh lại giật mình lắp bắp đọc thành tiếng:

    - Chúng tôi trân trọng báo tin lể thành hôn của con chúng tôi Trưởng nam Vũ Quốc Trung sánh duyên cùng Thứ nữ Đoàn Lê Vi Thảo... Sao lại vậy?

    - Anh Tâm! Hình như có một bức thư! – Hiếu nhặt một bức thư rơi ra từ phong bì đưa cho Tâm.

    "Anh Tâm!

    Em viết thư này báo cho anh tin vu qui của em, mong rằng anh hãy vui chúc cho em được hạnh phúc, tuy rằng em không thể lấy được người em yêu, nhưng anh Trung là một người rất tốt và thương em, anh ấy cũng đã chờ đợi em từ lâu. Anh Tâm à! Em luôn ghi nhớ sự hy sinh của anh đã dành cho em, nhưng em đã thất bại hoàn toàn, một năm qua em không thể nào lây chuyển được tình yêu của Thanh dành cho anh. Em sẽ trả lại anh ấy cho anh, em cũng đã cho Thanh địa chỉ của anh ở Hà Nội, em báo tin cho anh biết ngày 17 tháng này anh ấy sẽ bay ra Hà Nội vào chuyến bay buổi tối. Chúc anh luôn hạnh phúc, các anh vẫn luôn là những người anh mà em quí mến! Những chuyện đã từng xãy ra giữa ba chúng ta em sẽ cất mãi trong nơi sâu nhất của trái tim, sẽ không ai biết những điều đó ngoài chúng ta.

    Em

    Thảo"

    Đầu óc của Tâm như u đặc, Tâm đi tới đi lui không biết mình phải làm gì. Chợt Tâm hỏi.

    - Hôm nay ngày mấy?

    - Ngày 17.

    - Ngày 17? Chuyến bay từ Sài Gòn ra buổi chiều tối thì đáp cánh mấy giờ?

    - Khoảng 9 giờ.

    - Mấy giờ rồi vậy, Hiếu?

    - 7 giờ 15.

    - Từ đây đến đó mất cỡ 1 giờ phải ra sân bay Nội Bài... - Tâm lao đi...

    - Anh Tâm! Để em đưa anh đi... - Hiếu chạy theo Tâm.

    Sân bay Nội Bài tấp nập những người đang ra vào, Tâm và Hiếu lao vào cửa ra những chuyến bay quốc nội. Trên loa phóng thanh vừa báo xong chuyến bay từ Saigon vừa đáp xuống sân bay Nội Bài. Tâm bồn chồn ngóng chờ những lượt người ra.

    Từ sau cổng kiểm tra cuối cùng của sân bay, Thanh đang rảo mắt tìm chiếc xe của đoàn bay đưa hành khách vào trong nội thành. Chợt ánh mắt Thanh dừng lại ở một ánh mắt quen thuộc, ánh mắt mà ngày đầu gặp gỡ anh đã xiêu lòng, nhìn Tâm có phong trần hơn nhưng chững chạc. Cả hai nhìn nhau bất động, giữa những dòng người qua lại ngược xuôi nơi sân bay, như muốn thu giử lấy tất cả những hình ảnh của nhau mà một năm qua họ tưởng chừng như vuột mất. Rồi như không kìm được Thanh và Tâm cùng lao đến ôm chầm lấy nhau xiết chặt trong vòng tay thương nhớ. Nhìn họ người ta cứ ngỡ đó lả những người thân lâu ngày gặp lại... Xa xa Hiếu nhìn Thanh và Tâm trong hình ảnh hạnh phúc tuyệt vời mà anh ao ước, nhưng Hiếu không cảm thấy buồn, trong lòng anh dâng lên một cảm xúc triều mến như muốn xẻ chia những hạnh phúc của hai người. Hiếu ngước nhìn lên bầu trời đêm Hà Nội, trăng rằm sáng thật lung linh như đang chứng kiến một hình ảnh đẹp.

    "Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi

    Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt

    Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt

    Rọi xuống trăm năm một cõi đi về...."


    Hết

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!





    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già